Trải nghiệm leo núi trên dãy Pioneer chinh phục Dalat Ultra Trail 2018

Con dốc đầu tiên

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi hoàn thành Dalat Ultra Trail 2018, một dấu ấn khó quên trong hành trình chạy bộ địa hình của mình. Sau những ngày “tập huấn” ăn ngủ tại Quy Nhơn cùng gia đình, tôi mới có thời gian ngồi lại và chia sẻ những trải nghiệm đáng nhớ trên cung đường chạy tuyệt đẹp của Đà Lạt. Để chuẩn bị cho bài viết này, tôi đã dành thời gian “lục lọi” trang Fan Page của DUT 2018, thu thập hình ảnh của bản thân và những khoảnh khắc ấn tượng trên đường đua. Phải nói rằng, ban tổ chức đã rất chuyên nghiệp khi có cả một đội ngũ nhiếp ảnh gia “túc trực” trên khắp các nẻo đường, ghi lại những khoảnh khắc đẹp đến nao lòng của các vận động viên.

Trước khi đi sâu vào hành trình khám phá rừng thông Đà Lạt, tôi muốn chia sẻ một chút về quá trình chuẩn bị hành trang cho giải đấu lần này, đặc biệt là người bạn đồng hành không thể thiếu: cặp gậy leo núi Pioneer Corba 10.

Hành trang “chiến đấu” và người bạn đồng hành Pioneer

Đến với Dalat Ultra Trail 2018 với tâm thế thoải mái, “không có gì để mất”, tôi đã có phần chủ quan khi bỏ quên một vài món đồ quan trọng trong hành trang của mình. Đó là đèn pin đeo đầu, áo mưa và áo gió. Mặc dù đây không phải là những phụ kiện bắt buộc trong danh sách đồ dùng chạy trail địa hình, nhưng chúng lại đóng vai trò vô cùng quan trọng khi thời tiết trở nên bất lợi, đặc biệt là ở Đà Lạt, nơi khí hậu có thể thay đổi thất thường.

May mắn thay, tôi đã kịp thời “chữa cháy” bằng cách mua áo gió tại chợ Đà Lạt vào tối thứ sáu để chống lại cái lạnh của vùng cao nguyên. Còn đèn pin và áo mưa, nhờ sự hỗ trợ nhiệt tình của anh em PTR (Phú Thọ Runner), tôi đã có thể yên tâm bước vào cuộc đua. Thực tế, trong suốt quá trình chạy, tôi đã không cần sử dụng đến cả ba món đồ này. Tuy nhiên, việc mang theo chúng như một biện pháp phòng thân vẫn là điều cần thiết, bởi “thừa còn hơn thiếu” trong những cuộc chinh phục địa hình khắc nghiệt.

Những món đồ còn lại trong hành trang của tôi gần như được “bê nguyên xi” từ giải Vietnam Mountain Marathon 2017: giày Nike Terra Kiger 3, vớ Injinji TRAIL Midweight Crew, ba lô Aonijie Windrunner, túi nước Aonijie 1.5L, bình nước dẻo Aonijie 600ml, nón che gáy Aonijie, áo quần YCB, ống tay/chân YCB, gel năng lượng GU Roctane, GU Chew, GU Roctane Energy Drink Mix, và viên điện giải Hammer Endurolytes Extreme.

Và cuối cùng, không thể không nhắc đến cặp gậy leo núi Pioneer Corba 10, “người bạn đồng hành” đã sát cánh cùng tôi trong suốt hành trình DUT 2018. Lựa chọn gậy leo núi Pioneer không chỉ là một quyết định về trang bị, mà còn là sự tin tưởng vào một công cụ hỗ trợ đắc lực, giúp tôi vượt qua những con dốc và địa hình hiểm trở của Đà Lạt. Với thiết kế gấp gọn tiện lợi, trọng lượng siêu nhẹ và chất liệu carbon cao cấp, gậy Pioneer Corba 10 đã chứng minh được vai trò không thể thiếu của mình trong suốt cuộc đua.

Xuất phát trong cái lạnh Đà Lạt và những bước chạy đầu tiên

Hành trình Dalat Ultra Trail 2018 chính thức bắt đầu vào lúc 4 giờ sáng. Cả đoàn vận động viên chúng tôi tập trung tại quảng trường, chuẩn bị những công đoạn cuối cùng trước khi lên xe di chuyển đến khu vực xuất phát. Sáng sớm Đà Lạt khoác lên mình một chiếc áo lạnh buốt giá, ai nấy đều phải trang bị thêm áo gió để giữ ấm. Mỗi người một vẻ, lỉnh kỉnh đồ đạc trên người: ba lô nước trên vai, túi đồ kí gửi trong tay, người thì gậy leo núi, người thì bánh mì lót dạ…

Xe chở chúng tôi đến điểm xuất phát vào khoảng 5h30, sớm hơn một tiếng so với giờ xuất quân. Lúc này, trời vẫn còn nhá nhem tối, gió lạnh thổi từng cơn khiến ai cũng tìm cách giữ ấm cho cơ thể. Người thì túm tụm quanh đống lửa hồng, người thì chạy bộ khởi động nhẹ nhàng, người thì “chém gió” rôm rả để làm nóng cơ miệng.

Đúng 6h30, hơn 500 vận động viên cự ly 42K của DUT 2018 chính thức xuất phát, bắt đầu hành trình chinh phục rừng thông Đà Lạt. Mọi lo lắng về thời tiết mưa gió dường như tan biến, thay vào đó là quyết tâm chiến đấu hết mình. Với tinh thần “gục ngã đã có BTC lo”, chúng tôi lao về phía trước, hướng đến vạch đích cuối cùng.

Con dốc đầu tiênCon dốc đầu tiên

Ngay sau khi vượt qua con dốc đầu tiên, chiếc áo gió giữ ấm đã trở nên “thừa thãi” khi mồ hôi bắt đầu túa ra làm ướt đẫm áo. Tôi phải dừng lại để cởi áo gió quấn quanh eo, đồng thời lấy cặp gậy leo núi Pioneer Corba 10 ra sử dụng. Ngay lập tức, đôi chân cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, lực được phân bổ đều hơn, giúp tôi leo dốc một cách dễ dàng và tiết kiệm sức lực. Cảm giác như có thêm đôi chân thứ ba và thứ tư hỗ trợ, gậy Pioneer đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu ngay từ những kilomet đầu tiên.

21K đầu tiên: Bình tĩnh chinh phục, gậy Pioneer trợ lực

Với tâm lý thận trọng, chưa nắm rõ địa hình đường chạy và lo ngại thời tiết xấu có thể ập đến bất cứ lúc nào, tôi quyết định di chuyển chậm rãi trong nửa đầu hành trình. Kinh nghiệm từ VMM 2017 vẫn còn đó, việc ham hố tăng tốc ở giai đoạn đầu đã khiến tôi phải trả giá bằng những bước chân nặng nề, lê lết ở đoạn cuối trên Núi Đá Bạc. “Không nóng vội, chậm mà chắc” là phương châm của tôi trong 21K đầu tiên này.

Bình tĩnh leo dốc với gậy PioneerBình tĩnh leo dốc với gậy Pioneer

Tôi không đặt nặng vấn đề thành tích ở giải lần này, mục tiêu chính là hoàn thành đường chạy trước khi trời tối. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng duy trì tốc độ chạy bất cứ khi nào có thể, bởi về đích càng sớm thì khả năng phải đối mặt với mưa gió càng thấp. Chẳng ai muốn trải nghiệm cảm giác dầm mưa, lội bùn trên đường chạy trail, đặc biệt là ở Đà Lạt với cái lạnh thấu xương.

Chào đường đua Đà Lạt!Chào đường đua Đà Lạt!

Nhờ có sự hỗ trợ của cặp gậy leo núi Pioneer Corba 10, việc vượt qua những con dốc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. So với địa hình dốc đá, hiểm trở ở Sapa (VMM) hay Pù Luông (VJM), những con dốc ở Đà Lạt có phần “dễ thở” hơn. Số lần tôi phải dừng lại để thở dốc, than vãn “dốc gì mà dốc dữ vậy, bao giờ mới hết dốc đây!” cũng ít đi đáng kể. Gậy Pioneer không chỉ giúp tôi tiết kiệm sức lực mà còn tăng cường sự ổn định, đặc biệt là trên những đoạn đường mấp mô, nhiều sỏi đá.

Tôi hoàn thành 21K đầu tiên sau đúng 4 tiếng, một thành tích khá bất ngờ so với dự kiến ban đầu. Nếu có thể duy trì tốc độ tương tự trong nửa sau hành trình, việc về đích trong vòng 8 tiếng hoàn toàn nằm trong khả năng. Sự tự tin được tiếp thêm, tôi bắt đầu nghĩ đến việc chinh phục mục tiêu sub-8 giờ.

21K sau: Tăng tốc và bám đuổi, gậy Pioneer vẫn đồng hành

Mục tiêu cho nửa sau hành trình đã được xác định rõ ràng: về đích trong vòng 8 tiếng (sub 8). Để đạt được mục tiêu này, tôi quyết định thay đổi chiến thuật thi đấu từ “bình tĩnh hành quân” sang “tăng tốc và bám đuổi”.

Chiến thuật “bám đuổi” được tôi áp dụng khá đơn giản nhưng hiệu quả. Tôi luôn cố gắng bám theo một vận động viên nào đó ngay phía trước mặt. Nếu cảm thấy đuối sức, tôi sẽ chuyển sang đi bộ khoảng 1-2 phút để hồi phục, sau đó lại tăng tốc để đuổi kịp mục tiêu. Khi người phía trước giảm tốc độ để nghỉ ngơi, tôi sẽ vượt lên và tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để bám đuổi.

Chiến thuật bám đuổi trên đường đuaChiến thuật bám đuổi trên đường đua

Chiến thuật này không chỉ giúp tôi duy trì động lực thi đấu mà còn đảm bảo rằng tôi không bị rơi vào tình trạng chạy một mình giữa rừng thông, đặc biệt là khi thể lực đã suy giảm và tinh thần có thể chùng xuống. Gậy Pioneer tiếp tục phát huy tác dụng, giúp tôi duy trì nhịp độ ổn định và vượt qua những đoạn đường dốc một cách hiệu quả.

Một điều may mắn nữa là thời tiết trong ngày hôm đó không quá khắc nghiệt như dự báo. Trời nắng gắt, có phần oi bức, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn nhiều so với việc phải chạy trong mưa tầm tã như ngày hôm trước. Ánh nắng mặt trời cũng giúp khung cảnh rừng thông trở nên lung linh và huyền ảo hơn, tạo thêm động lực cho các vận động viên.

Về đích: Thử thách cuối cùng và niềm vui vỡ òa

Từ trạm tiếp sức cuối cùng trước khi về đích, số lượng vận động viên 21K còn lại trên đường đã vơi đi khá nhiều, cảm giác cô đơn dần biến mất. Tôi biết rằng, nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, như chuột rút hay chấn thương, chắc chắn sẽ có người hỗ trợ kịp thời.

Những kilomet cuối cùng của cuộc đua, dù thể xác đã rã rời, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn. Mục tiêu sub-8 giờ đã ở rất gần, chỉ cần tôi cố gắng hết sức, chắc chắn sẽ đạt được. Cặp gậy Pioneer vẫn luôn bên cạnh, hỗ trợ tôi vượt qua những bước chân nặng nề cuối cùng.

Mục tiêu Sub-8 trong tầm tayMục tiêu Sub-8 trong tầm tay

Đua về đích!Đua về đích!

Khi đến cổng chào khu du lịch Suối Vàng, tôi cứ ngỡ vạch đích chỉ còn cách vài trăm mét. Vì vậy, tôi đã tăng tốc lên Pace 6:00, dồn hết sức lực còn lại cho đoạn nước rút cuối cùng. Nhưng nào ngờ, chạy mãi chạy mãi vẫn chưa thấy đích đâu, trước mắt tôi lại hiện ra một con đường đất ngoằn ngoèo, và ngay sau đó là con dốc cuối cùng của hành trình.

Toàn bộ sức lực dường như đã bị “vắt kiệt” ở đoạn đường nhựa trước đó. Thử thách cuối cùng này thật sự quá sức tưởng tượng! Dốc cao, đường đất trơn trượt, đôi chân mỏi nhừ… nhưng không còn đường lùi. Tôi tự nhủ phải cố gắng hết mình, không được bỏ cuộc. Gậy Pioneer lúc này trở thành điểm tựa vững chắc, giúp tôi bám trụ trên con dốc nghiệt ngã.

“Cố lên, cười lên, chạy nhanh lên!” – Tiếng reo hò cổ vũ của khán giả vang vọng bên tai, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Vạch đích luôn có một sức hút kỳ lạ, nó có thể “hồi sinh” năng lượng cho bất kỳ ai, dù đang mệt mỏi đến đâu.

Mắt hướng thẳng về phía trước, miệng nở nụ cười tươi rói, tôi lao về đích trong tiếng vỗ tay và reo hò của mọi người. Hy vọng sẽ có được những bức ảnh đẹp ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này từ các nhiếp ảnh gia đang đứng chờ sẵn ở khắp nơi.

Cười tươi rạng rỡ về đíchCười tươi rạng rỡ về đích

Thành tích chung cuộc: 7:54:10. Một kết quả vượt xa mong đợi của tôi trước khi giải đấu bắt đầu. Không biết là do đường chạy năm nay dễ hơn, hay là do bản thân đã “tăng đô” lúc nào không hay (chắc chắn không phải lý do thứ hai!). Dù sao đi nữa, tôi cũng cảm thấy vô cùng hài lòng với thành tích này.

Sau khi hoàn thành các thủ tục nhận huy chương, chụp ảnh kỷ niệm, đồng bộ Strava và khoe thành tích trên Instagram, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện thoại “báo cáo” với vợ: “Vợ ơi, chồng đã về đích an toàn!”.

Sau khi nạp lại năng lượng bằng một tô súp bò dai nhách (nhai muốn trẹo cả quai hàm), tôi quay trở lại khu vực dốc trước đích đến để cổ vũ những vận động viên khác đang nỗ lực hoàn thành những bước chạy cuối cùng của DUT 2018. Đến khoảng 4 giờ chiều, trời đổ mưa tầm tã, mọi người phải nhanh chóng tìm nơi trú ẩn.

Lúc này, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đã về đích sớm. Nếu chậm chân một chút nữa, chắc chắn sẽ phải đối mặt với cơn mưa rừng kinh khủng này. Vừa thương vừa khâm phục những người bạn vẫn đang kiên cường chiến đấu với mưa gió và sình lầy ngoài kia.

Sau khi “gom đủ” hội Phú Thọ Runner, chúng tôi cùng nhau trở về trung tâm Đà Lạt vào khoảng 7 giờ tối. Tắm rửa nhanh chóng rồi đi nạp năng lượng ngay lập tức. Phần thưởng cho 8 tiếng “quần quật” trên đường đua là một tô mì Quảng nóng hổi, một phần bánh mì xíu mại thơm ngon và hai ly kem bơ béo ngậy. Bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến hết.

Tổng kết hành trình và lời cảm ơn

Bên cạnh thành tích về đích sớm ngoài mong đợi, một bất ngờ lớn khác ở DUT 2018 năm nay là đôi chân của tôi hoàn toàn “bình an vô sự” sau giải. Không còn những bước đi “zombie” đau đớn như sau VMM 2017 năm ngoái. Tôi phục hồi rất nhanh, chỉ sau 2 ngày nghỉ ngơi. Điều này cho thấy địa hình Đà Lạt thực sự “dễ chịu” hơn nhiều so với vùng núi phía Bắc, nơi tổ chức VMM và VJM. Có lẽ, một phần cũng nhờ vào sự hỗ trợ của cặp gậy leo núi Pioneer Corba 10, giúp giảm tải áp lực lên đôi chân trong suốt quá trình chạy.

Công tác tổ chức của DUT 2018 năm nay do 123Go và Viet Nam MTB Series thực hiện thực sự rất chuyên nghiệp. Từ khâu truyền thông trước giải, đăng ký tham gia, cung cấp thông tin, hỗ trợ trên đường chạy cho đến chia sẻ hình ảnh sau giải, mọi thứ đều được chuẩn bị và thực hiện một cách chu đáo, tỉ mỉ. Bất kỳ thắc mắc nào của vận động viên cũng được giải đáp nhanh chóng qua email hoặc điện thoại.

Tuy nhiên, vẫn còn một vài điểm mà ban tổ chức có thể cải thiện hơn nữa cho những mùa giải sau:

  • Khâu gửi và nhận hành lý còn thiếu khoa học, gây mất thời gian cho vận động viên.
  • Thái độ của nhân viên khu vực trả hành lý chưa được thân thiện, còn cọc cằn.
  • Món súp bò dai quá, nhai thịt còn mệt hơn cả chạy lên dốc.

Ngoài huy chương kỷ niệm, ban tổ chức còn tặng cho mỗi vận động viên một chứng nhận thành tích điện tử (E-Certificate) để “khoe” với bạn bè và người thân.

Chứng nhận hoàn thành Dalat Ultra Trail 2018Chứng nhận hoàn thành Dalat Ultra Trail 2018

Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn chân thành đến ban tổ chức 123Go đã tạo cơ hội cho tôi trải nghiệm một giải chạy tuyệt vời và có được bài viết này. Cảm ơn những người anh em PTR đã luôn đồng hành, giúp đỡ tôi trong những ngày ở Đà Lạt. Cảm ơn những người bạn đã cùng tôi chinh phục đường đua và cổ vũ nhiệt tình trên suốt chặng đường.

Hẹn gặp lại mọi người ở Pù Luông!

Trang web này sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm duyệt web tốt hơn. Bằng cách duyệt trang web này, bạn đồng ý với việc chúng tôi sử dụng cookie.